Nguyễn Triều Anh Tâm

Cưu Mang Nỗi Nhớ


Ta vẫn thèm khát khao lời em nói,
Nhưng ngày lặng im không một tiếng chào!
Em vồn-vã hỏi thăm người gian-dối,
Mà quên như ta như kẻ lạ sơ-giao.


©

Ta không biết vàng thau giờ lẫn-lộn,
Em phấn-son còn chăn gối cho chồng?
Dung-nhan đó bao nhiêu người đưa đón,
Hạnh-phúc nầy em bán lại ta không?
©
Tình yêu nầy ta còn đi vay mướn
Nên bao giờ cũng phải chịu lỗ thua,
Trả không hết bao nhiêu lời và vốn,
Chung bây giờ đã khác thủy khi xưa!


©
Bởi cô-đơn, ta tìm mua hạnh-phúc
Tưởng giếng sâu ta nối sợi dây dài.
Đời nhiễu-nhương nên chân-tình quá mắc,
Đời dối-gian ta còn biết tin ai?
©


Rồi nỗi nhớ vẫn cưu-mang chừng đó,
Để nắng mưa chồng chất mãi lên đời.
Hai màu tóc nhìn dung-nhan vàng-võ,
Ta nhìn em mà lệ uá môi cười!


©Nguyễntriềuanhtâm
Adelaide, Nam Úc

Được bạn: NHDT đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Cưu Mang Nỗi Nhớ"